Giới thiệu Sách - Miền Nam Sống Đẹp
Công ty phát hành: NXB Văn Hóa Văn Nghệ TP.HCM
Nhà xuất bản: NXB Văn Hóa - Văn Nghệ
Tác giả: Vũ Đức Sao Biển
Loại bìa: Bìa Mềm
Số trang: 214
Năm xuất bản: 2019
Miền Nam sống đẹp Sài Gòn - thành phố Hồ Chí Minh và miền Nam là miền đất nhân hậu; đáng yêu và đáng sống. Tôi đã bảy mươi hai tuổi; sống ở miền Nam được năm mươi ba năm. Tôi muốn được viết về tấm lòng nhân hậu, bao dung của người Sài Gòn, người phương Nam. Quyển sách này không phải là hồi ký. Nó chỉ ghi nhận lại những sự thật dù rất nhỏ của người Sài Gòn, người miền Nam dành cho tôi để qua đó bạn có thể thấy được tấm lòng của họ giúp đỡ, yêu thương, quý mến người phương xa đến như thế nào. Người miền Nam yêu sự chân thành, thẳng thắn; ghét sự dối trá, lợi dụng. Giúp đỡ ai, họ giúp đỡ tới nơi tới chốn; không có một điều kiện gì và cũng không cần người ta phải báo đáp lại. Không thích ai, họ nói thẳng, chẳng rào đón tránh né bao giờ. Tôi bị bệnh nặng, mất hẳn tiếng nói. Quyển sách này của tôi là tiếng nói ca ngợi tấm lòng của người Sài Gòn, người miền Nam ruột thịt. Vũ Đức Sao Biển 7- 2019 Trích đoạn Biết ơn miền Nam nhân hậu Năm 2018, tôi mất hẳn tiếng nói. Các bác sĩ giải thích tôi bị thêm chứng nhồi máu não làm tắt dây thanh. Tôi đau khổ vô cùng vô kể bởi mất tiếng nói là không còn có thể đi dạy học, không thuyết trình, không giao lưu, không làm talkshow được nữa. Đó là căn bệnh nghề nghiệp dễ gặp của một người chuyên nói và nói nhiều. Tôi trở thành một người câm bất đắc dĩ, chỉ giao tiếp với mọi người qua chữ viết. Thế nhưng, tôi vẫn làm việc, vẫn cố gắng mà làm việc. Có người nói với tôi rằng nếu tôi có được ba chục ngàn đô la đi nước ngoài trị bệnh thì tôi đã không mất tiếng nói như ngày nay. Tôi không tin điều đó; cũng không mơ mộng đến điều đó. Nhiều khi tôi nghĩ mình đã nói (và hát) hơn bảy chục năm rồi, bây giờ tắt dây thanh không nói (và hát) được hình như cũng là một quy luật (?). Tôi tự cười mình: Thưa với anh chị em, tôi mất tiếng nói rồi. Bác sĩ bảo do bị nhồi máu não. Làm tắt dây thanh, nên dù tôi muốn nói Vẫn cứ khào khào như tiếng vịt đực xiêm lai. Nếu còn nhớ nhau xin chớ điện thoại cho dài Chỉ nhắn một cái tin thăm hỏi nhau là đủ. Tôi không chảnh nhưng vì không thể nói. Nói không ra lời thì cố nói làm chi? May mắn thay, tôi còn cái đầu tư duy Chưa đến nỗi lẫn lộn Bà Hom ra Bà Điểm. Và còn có hai bàn tay gõ lên bàn phím Những buồn vui đời làm báo, tuổi già. Tôi lớn lên từ lũy tre, đồng ruộng quê ta. Tôi vào đời với hai bàn tay trắng. Ngẫm nghĩ lại, tôi thấy mình may mắn Được làm người với phẩm giá con người...
Giá NOSE