Giới thiệu Sách - Ngày Tháng Nào Đã Ra Đi
Công ty phát hành: Thái Hà
Tác giả: Hồng Bối
Nhà xuất bản: NXB Lao Động
Năm xuất bản: 2020
Số trang: 164
Giới thiệu sách:
Trong nỗi niềm tình cờ hoang mạc lắng nghe nhân gian trở mình, gọi về để nhớ, gọi về để quên, cho vô biên, cho sợi khói, cho chiêm bao trấn ngự mấy tầng trùng phùng cửu biệt của “muôn dặm không mây muôn dặm trời.
Khoảng cách giữa đôi bàn tay này với đôi bàn tay kia là bao xa?
Không hẳn ở gần, không hẳn ở xa mà vừa đưa đôi tay ra đủ nắm chặt, không sợ lạc mất nhau là khoảng cách ấm áp, bình an nhất.
Cuộc đời này vốn rộng lớn, chúng ta gặp được nhau chẳng phải là chuyện dễ dàng. Nói vậy đại ý rằng không ai xuất hiện trước mặt chúng ta một cách tình cờ cả. Thời gian là tàn nhẫn và phôi phai. Không gian là ước hẹn và giữ gìn. Khoảng cách giữa trái tim này đến trái tim kia chỉ là một nhịp cầu thấu hiểu. Thấu hiểu trong sự im lặng để rồi phó mặc tùy duyên.
Mục lục:
Bởi lẽ muôn sự ở đời
Rơi thời gian
Rồi sẽ qua
Bỏ quên chiếc lá
Bàn tay sưởi ấm bàn tay
Nghe lòng tim vỗ nhịp
Chiếc lá bay bay
Nỗi đau tình cờ
Em có đợi
Tâm kinh cho em
Mãi như
Vết thương lòng
Con tim mỏng
Bóng hình hư vô
Anh đi mãi
Có khi
Còn mình anh
Tình cờ gặp nhau
Đến đi không hẹn
Như mùa ta xa nhau
Đi…
Xưa yêu người
Chiếc lá thời gian
Xa bờ, bờ xa
Mãi mãi là bao xa…
Trăm năm vội trăm năm
Trích đoạn sách:
Bởi lẽ muôn sự ở đời:
Gặp nhau có chút tình cờ
Xa nhau có chút hững hờ xa nhau
Thênh thang hạt nắng nhiệm mầu
Ta ngồi đếm giọt mưa sau cửa thiền
Chân tường phủ kín đời riêng
Làm sao thấu hiểu nỗi niềm tâm em
Em là hạt sương, em đi đâu để mùa hoa bỏ lại, để lòng hoa rớt xuống một lòng hoa, để hoa ơi và lá ơi, tình ơi và thương ơi mang một nỗi đau vô bờ. Ta làm sao hiểu được bao nỗi niềm luân lưu vô bờ của em. Bóng dáng đơn độc cuộn tròn một mảnh trăng già cuối mùa kể từ tháng năm đó đi tìm một bàn tay dấu yêu. Bàn tay khóc, bàn tay cười, bàn tay thương tổn, bàn tay nhớ nhung, bàn tay gầy guộc từng ngón muộn màng ôm trọn một bàn tay.
Bàn tay xa xa cách cách, kia này xa xa
Bàn tay vì ai đó mà mở lòng bao dung, thứ tha, rộng lượng, bi thương thay đổi quan niệm sống. Bàn tay không phải đi tìm một bàn tay thích hợp, mà bàn tay đi tìm một bàn tay phù hợp với mình để cùng nhau tạo nên an yên hạnh phúc. Bàn tay không nhanh không chậm, không đầy không vơi. Buồn mà không tuyệt vọng, vui mà không rộn ràng. Chỉ là thường rụng trái đau thương. Chỉ là gót riêng trong lặng thầm. Chỉ là bây giờ ngày mưa đang đi qua, hỏi rằng bao giờ ngày nắng lại đến. Chỉ là:
Chúng ta cần biết mấy
Bàn tay nắm bàn tay
Nhân sinh cuộc đời vốn bao chuyện nhiễu nhương, không ai có thể tự sống một mình mình được, mà luôn cần có một điểm tựa vững chãi để lớn lên. Hạnh phúc đến đâu, khổ đau thế nào luôn cần một nơi yên bình cho mình quay về cư ngụ sau những tháng ngày mệt mỏi. “Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại…”
Mỗi chúng ta ai cũng đi tìm kiếm hạnh phúc, để rồi đánh mất nụ cười vốn có ban đầu của mình. Hạnh phúc không thể nào có được nếu chúng ta chẳng có nụ cười. Thế thì người đang cất nụ cười an yên của mình ở chốn nào? Để lòng hoa nở triệu cánh hoa.
An lành là nắng mờ sương
Yêu thương là nắng ven đường ngập hoa
Ngày nào có nắng có hoa
Là ngày đẹp nhất đã qua ưu phiền
Khoảnh khắc vô thường làm nên sự vĩnh hằng ở trái đất này là khi thấy một ai đó nở nụ cười dịu hiền trên môi. Có những giai đoạn đúng sai, hơn thua, bi lụy, được mất, vinh hoa, khổ sở không còn được xem là quan trọng nữa. Chỉ cần thấy nụ cười hạnh phúc của một người thì ít nhiều chúng ta tìm được nụ cười an lạc của mình nằm trong đó. Ngày tháng ra đi là mình không còn tính hằn học khó chịu. Mà ngày tháng ra đi là đã tập tô luyện cho mình sự tĩnh tại tâm hồn. Người lớn là người không còn chấp nhặt chuyện nhỏ. Ai rồi cũng sẽ có một cuộc sống riêng, nỗi niềm mỗi người là sâu thẳm. Alfred de Vigny từng có câu:”hãy yêu những gì mà ta không bao giờ gặp được hai lần”.
Nay ít nhiều hiểu được, có những thứ đi qua là mãi mãi đi qua, không sao gặp lại được lần thứ hai. Như một người đánh mất tất cả mới tỉnh ngộ ra mình chẳng còn gì để mất. Bởi lá rụng là lúc mang mùa đi, mùa đi mùa có quay về, nhân sinh một đời ra đi thì chẳng thể ước hẹn ngày về. Sống thì còn có hứa hẹn, còn có đợi chờ, còn có gặp nhau. Chết thì chẳng còn có cuộc hẹn nào nữa.
Năm tháng nào đã trôi đi, ngày tháng tháng nào đã tàn phai.
Giá ATK