Giới thiệu Sách - Bình Minh Xanh Lam (Tập Truyện Ngắn)
Sách - Bình Minh Xanh Lam (Tập Truyện Ngắn)
Tác giả Hoàng Khánh Duy
Nhà xuất bản NXB Dân Trí
Đơn vị phát hành NXB Dân Trí
Ngày xuất bản 03-2021
Số trang 176
Kích thước 13 x 20.5 cm
Loại bìa Bìa mềm
Nội dung
"""...Mái chùa cổ kính tiêu sơ, mái chùa từng chở che hồn dân tộc, chứng kiến giai đoạn thương đau của xứ sở quê hương. Dưới mái chùa, những buổi trưa gió lộng, đêm xuống mái chùa yên bình trong sương núi phủ trùm vọng lại từ thôn làng giọng ru con ơ hời ấm áp. Ngôi chùa đã từng bảo bọc đồng bào mình trong những năm tháng gian lao. Chùa ơi, tôi gọi thầm, năm tháng sẽ trả lại cho chùa sự tôn nghiêm vốn có...
Tôi đi học, má đưa tôi ngang qua sân chùa. Tôi đứng lại nhìn một lượt ngôi chùa thân yêu trên mảnh đất quê mình, nhắm mắt. Má giục:
- Đi thôi, con! Trễ xe mất.
Tôi ngẩng mặt nhìn lên ngọn cây bồ đề. Nơi đó, trăm ngàn chiếc lá xanh mãi cho đời như trăm ngàn bàn tay xòe ra vẫy vẫy thay lời tiễn tôi lên đường. Tôirađi,bỏmáichùanămcũ,bỏthônlàngvàxamá thân yêu. Chùa vẫn lặng im, bức tường thành rêu cũ. Má đứng lặng thinh nhìn theo tôi cho đến khi chiếc xe chở đứa con bé bỏng của má khuất hẳn vào khúc
quanh núi Tượng điệp trùng để lại sau lưng bụi mù gió cuốn... Lòng tôi vấn vương...
Tôi xin phép sư trụ trì được thắp nhang cho ngôi
mộ cổ. Tôi ngồi ở đó khá lâu, lặng thầm, hình như tôi đang trò chuyện cùng linh hồn của vị Hòa thượng cao thượng năm nào có công khôi phục lại ngôi chùa, làm ấm lại không khí đã từng rất lạnh lẽo, trả lại cho ngôi chùa sự trong sạch, rằng: Chùa chiền là nơi thanh tịnh, bao dung, nơi cửa Phật rộng lòng đón tiếp chúng sinh, nơi nương nhờ của những linh hồn đã khuất...
Trở lại thôn làng, núi Tượng bao nhiêu năm vẫn hùng vĩ, cao xanh vươn thẳng lên bầu trời. Tôi bỗng nhớ những ngày tôi cùng má men theo con đường mòn lên núi nhặt củi về chất trên giàn bếp để mưa xuống có củi khô mà nhen lửa. Hay những đêm xách đuốc đi ngang qua ngôi chùa cổ xưa, nghe tiếng gió ngút ngàn và bóng trăng ngà rọi xuống nền chùa loang lổ, lòng tôi xốn xang.
Không ai nhận ra tôi, cậu bé năm nào giờ đây đã lớn, tóc muối tiêu và da mặt cũng hằn in những nếp nhăn như má tôi ngày trước. Riêng tôi vẫn nhận ra mái chùa năm cũ, trong hình hài ngôi chùa mới, uy nghiêm và ấm áp hơn xưa. Mái chùa đã từng nhuốm máu của người dân lương thiện, đã từng hứng chịu bom đạn của mùa chinh chiến năm xưa giờ đây bình yên nơi đầu thôn, sớm chiều tiếng chuông ngân vang khiến lòng người thêm an trú. Ôi, mái chùa cổ kính của tôi..."""
Giá MEV