Giới thiệu Sách - Tập 10 Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Wataru Watari
Công ty phát hành: Thái Hà
Tác giả: Wataru WATARI
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
Năm xuất bản: 2020
Số trang: 427
Giới thiệu sách:
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Nghỉ đông. Thời điểm những ngày cuối năm thành thơi và tiếp đến sẽ là năm mới. Do phải ra ngoài nhiều hơn tưởng tượng để đi lễ đầu thi đỗ và mua sắm nên ngay đầu năm, Hachiman đã gặp phải Yukinoshita Haruno, Hayama Hayato và… Sau những khoảng thời gian đã trải qua cùng với nhau, có thể thấy rằng mọi người đã biết về nhau chút ít. Thế nhưng hẳn vẫn còn rất nhiều điều mà họ chưa hề biết đến. Cả bây giờ, cả từ giờ về sau cũng vậy. Chỉ còn chút ít thời gian nữa là năm lớp Mười Một sẽ kết thúc. Càng muốn trân trọng quãng thời gian này bao nhiêu, mọi người càng nhút nhát bấy nhiêu. Dù có suy nghĩ đến mức nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm thấy đích. Những mối quan hệ mới, khoảng thời gian mới dành cho những cô cậu này lại bắt đầu.
Trích dẫn:
“Hikigaya, cậu... bị thương à?”
Yukinoshita nheo mắt lại với vẻ thương tâm khi liếc về phía đôi chân của tôi.
“Ờ, một chút thôi.”
Tôi không thể nói mình bị vướng chân vào nhau rồi ngã lăn ra được. Nghe tệ lắm. Với lại như thế thì giống hệt như lúc nạn nhân của một vụ bạo hành gia đình đang viện cớ còn gì. Kiểu như “Không phải đâu! Vết thương này là do bị ngã thôi mà!” ấy. Không thể để cậu ta lo lắng thừa thãi rằng tôi đang bị bạo hành gia đình được.
“Đáng lẽ cậu phải sơ cứu ở đấy luôn chứ. Chỗ đó cũng có nhân viên y tế mà.”
“Lúc tôi đến đích thì không còn ai nữa rồi...”
Nghe tôi trả lời vậy, Yukinoshita bèn chống tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ.
“Có vẻ hơi không đúng lúc nhỉ?.. Hay là tại số cậu đen. Hoặc cũng có thể là do đôi mắt của cậu nữa.”
“Ờ thì tôi xấu cả tính cách lẫn tâm hồn đấy. Mà chỗ thuốc sát trùng này có được tự ý sử dụng không nhỉ?”
Tôi vừa hỏi, vừa lướt qua mấy kệ thuốc không hề có khoá.
Nghe thấy vậy, Yukinoshita thở dài.
“Thậm chí đến cách hành xử của cậu cũng xấu nữa.”
Yukinoshita đứng dậy, vẫy tay đuổi tôi tránh khỏi kệ thuốc, sau đó lấy thuốc sát trùng và băng ra rồi chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
“Ngồi xuống chỗ kia đi.”
“Thôi không cần đâu, chừng này tôi cũng tự làm được.”
“Cứ để đấy.”
Giá ROX